Chương 146

Ngang Tàng (Tát Dã)

Vu Triết

18.080 chữ

15-12-2022

“Thầy Cố” – Tổ bộ môn trường nhìn Cố Phi – “Không phải nói hôm nay đeo cà vạt sao? Tôi muốn xem hôm nay cậu đeo cà vạt tới đây?”

“Chỗ đó kìa” – Cố Phi chỉ chỉ cái cà vạt bị ném lên trên bàn – “Trước khi tôi lên lớp lại đeo vào, thật thở không nổi mà.”

“Lát nữa đừng quên đó” – Tổ trưởng nói – “Để các trường học khác nhìn xem phong thái của thầy giáo trẻ tuổi chỗ chúng ta.”

“... A.” – Cố Phi rất chân thành gật gật đầu.

Cố Phi cầm cà vạt cuốn gói vào rồi cất trong túi áo khoác, sau đó cầm đồ đạc đi đến lớp học.

Hôm nay tiết của cậu là mở đầu khoá học nghiên cứu thành phố, trường học rất coi trọng, chính cậu cũng rất coi trọng, trước đó soạn bài ngoại trừ cùng lão giáo sư thỉnh giáo, thậm chí chạy hai chuyến đến nhà Lão Từ, mặc dù cấp hai, cấp ba khác biệt, nhưng kinh nghiệm vẫn là có thể học tập một chút.

Lúc bước vào phòng học thì học sinh trong lớp đều như ngày thường không có gì sai biệt lắm, nguyên một đám nhìn qua đều cùng một giây tiếp theo dường như muốn tê liệt, không phải gục xuống bàn chính là dựa vào bên cạnh bàn.

Cậu đi đến trên bục giảng, đem đồ đạc trong tay quăng ra trên bục giảng, âm thanh rất lớn, “Bang” một tiếng.

Phía dưới cả một đám người sắp tê liệt giãy dụa quay đầu nhìn lên bên phía bục giảng.

“Nếu không xếp hàng đi ra ngoài hóng gió đi” – Cố Phi nhìn nhìn bọn họ - “Trong phòng học ấm áp quá rồi đúng không?”

Trong đám người la liệt uể oải truyền đến thanh âm hoặc cao hoặc thấp kéo dài, chậm rãi ngồi xuống.

“Trong chốc lát lên lớp đều thả lỏng một chút đi, cũng như ngày thường vậy, đừng có như lần trước trường học bắt đầu mở đầu khoá học như thế, các em đứng lên là tôi đều có thể nghe được tiếng xương cốt kêu vang.” – Cố Phi nói xong nhìn đồng hồ, không chênh lệch lắm, cậu lấy cà vạt từ trong túi ra.

Nói thật là cậu không biết thắt cà vạt, lần này cậu là lần đầu tiên đưa ra khoá nghiên cứu trước cộng đồng, vì phải đeo cà vạt nên cậu đã đi mua một cái, buổi sáng lúc bước ra cửa mới nhớ tới liền hỏi Tưởng Thừa thắt cà vạt như thế nào, lúc này lấy ra trong nháy mắt cậu liền quên mất.

Đại khái là có chút khẩn trương đi.

Từ nhỏ đến lớn đều tận lực tránh đi các loại trường hợp công khai, các loại hoạt động tập thể, ánh mắt theo thói quen không nguyện ý đối mặt từ rất nhiều năm trước đã hình thành tính cách bên trong cậu.

Nhưng là từ lúc cậu tốt nghiệp, thì không thể không kiên trì đi đối mặt, từ bắt đầu dạy thử, đến đứng trên bục giảng đối mặt với bốn, năm mươi học sinh và giờ đến mở đầu khoá học.

Muốn nói không thích ứng, thật sự là không thích ứng, nhưng cũng không thể giống như trước kia tránh đi như thế.

Chỉ là loại khẩn trương này có cảm giác khó chịu, không phải thời gian nửa năm liền có thể hoàn toàn loại bỏ, dù sao cái này chỉ là lần thứ hai cậu mở đầu khoá học, vẫn là thị cấp.

Cầm cà vạt nhìn hồi lâu, cuối cùng cậu không thể không chống tay lên bục giảng mở miệng nói: “Có ai biết thắt cà vạt không?”

“Em!”

“Em biết ——”

“Em biết! Em!”

Phía dưới một trận tiếng la, Cố Phi nhìn lướt qua, chỉ chỉ người đại diện lớp Ngữ văn của mình: “Em đến đây chỉ cho tôi một chút đi.”

Đại diện khoá là một tiểu nam sinh, mới vừa đứng lên, liền nghe bên cạnh một trận thở dài, Cố Phi nhìn cậu ta trong nháy mắt có chút do dự, tranh thủ thời gian gõ gõ bục giảng: “Tranh thủ thời gian.”

Tiểu nam sinh đi lên cầm lấy cà vạt rất nhanh nhẹn đeo lên cổ mình một vòng, ba xuống hai xuống liền thắt xong, lại kéo lỏng ra bỏ khỏi cổ mình đưa cho Cố Phi.

“Lợi hại ——” – Phía dưới lại hô lên.

Cố Phi cũng rất ngoài ý muốn, hỏi một câu: “Học được của ai vậy?”

“Xem TV ạ” – Tiểu nam sinh nói, xoay người đi xuống dưới – “Kỹ năng thiết yếu của đàn ông.”

“A” – Cố Phi không nhịn được cười, đem cà vạt kéo lên xong xuôi rồi gõ gõ bục giảng – “Hôm qua tôi đã dặn các em rồi đó, đều phải nhớ rõ cho tôi.”

“Nhớ rõ ——”

“Tốt, cảm ơn.” – Cố Phi gật gật đầu.

Tưởng Thừa cảm giác mình gần đây ngủ đến có chút muốn thăng tiên ý tứ, buổi sáng sau khi Cố Phi đi làm cậu lại một lần nữa nằm trên giường, trong ý thức đại khái là nhắm mắt rồi lại mở ra, thế mà đã qua mất một tiếng đồng hồ.

Đại khái là bởi vì màn cửa phòng ngủ bị Cố Phi đổi thành màn cửa dày che nắng, kéo một phát che hết đi là không phân biệt được sáng tối luôn.

Cậu nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, lúc này Cố Phi hiện đang mở đầu khoá học rồi.

Cậu ngáp một cái, đi đến bên cửa sổ đem màn cửa kéo ra một nửa, nhìn ra bên ngoài.

Xưởng thép thật là vạn năm không thay đổi, từ lúc cậu học lớp mười một đến bây giờ đại học bốn năm rồi tốt nghiệp, lá cây to lớn rơi xuống, xanh màu lá khô, người đến rồi đi, những phòng ở cũ kỹ, những con đường màu xám trải qua, từ đầu đến cuối đều là hình dáng xưa cũ.

Mỗi lần Tưởng Thừa trở về, đều giống như đi vào trong hồi ức.

Cũng rất tốt, lưu lại nơi này những ký ức kia vô luận là tốt hay xấu, cậu đều không muốn quên.

Cậu duỗi lưng một cái, quay người nằm lại trên giường, thuận tay lại ấn mở app, chuẩn bị tìm xem buổi trưa gọi thức ăn ngoài gì đó tới ăn.

Cố Phi hiện tại đang lên lớp, cách Tứ Trung không xa, đằng sau trường tiểu học cũ của Cố Miểu, buổi trưa cậu ấy đều sẽ về nhà ăn cơm.

Tưởng Thừa không có bản lĩnh làm cơm trưa, nhưng cơm trưa là gọi thức ăn ngoài tới thì bản lĩnh vẫn là có đi.

Cà tím xào, thịt vịt nước tương, lại đến món canh, lại...

Bên ngoài cửa bị người đá hai cái.

“Tới đây!” – Tưởng Thừa lên tiếng, nhảy xuống giường, đi giày qua rồi mở cửa.

Cố Miểu kéo ván trượt của cô bé đến, ngồi xuống trên sô pha, sau đó đem ống quần xắn cao, lộ ra đầu gối.

“Đùa anh à” – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua liền sửng sốt, trên đầu gối bên chân trái Cố Miểu bị trầy một mảng da lớn, đã rịn ra máu – “Bị ngã sao?”

Cố Miểu nhẹ gật đầu.

“Anh đi lấy thuốc cho em” – Tưởng Thừa mở cửa tủ bên cạnh, cầm cái hòm thuốc ra – “Làm sao bị ngã vậy?”

Cố Miểu nhìn cậu, nhìn đến nửa ngày, đại khái là không biết nói thế nào, nắm chặt một chút bông mà bắt đầu xử lý vết thương, cũng không để ý đến cậu nữa.

“Anh đi gọi thức ăn ngoài” – Tưởng Thừa cầm điện thoại ngồi ở bên cạnh cô bé – “Em muốn ăn cái gì?”

Cố Miểu nhìn vào màn hình điện thoại di động, Tưởng Thừa giúp cô bé lướt qua lướt lại hình các món, Cố Miểu không biết nhiều chữ, chủ yếu là nhìn hình món ăn, cuối cùng cô bé chọc chọc vào hình món cải thìa hấp thịt cùng hoa giáp ở trên màn hình.

“Được rồi.” – Tưởng Thừa gật đầu, đem vài món thức ăn lên đơn hàng.

Cố Miểu trước kia ngã bị thương đều là Cố Phi giúp cô bé xử lý vết thương, lý do là Cố Miểu sợ máu, nên cố gắng không cho cô bé nhìn thấy máu.

Nhưng Hứa Hành Chi rất “Vô tình” mà chỉ ra, Cố Miểu căn bản cũng không có sợ hãi nhìn thấy máu, mà chỉ là tự bản thân Cố Phi thấy sợ hãi thôi.

Từ đó về sau Cố Phi không có giúp cô bé xử lý vết thương nữa, dạy cho cô bé một chút làm thế nào để rửa sạch miệng vết thương rồi bôi thuốc ra sao, bây giờ cô bé không dễ dàng bị thương như trước, nếu bị thương cũng tự mình xử lý, động tác cũng rất thuần thục.

Nhìn thực ngầu luôn.

“Em ngày ngày đều giống như nữ sát thủ vậy” – Tưởng Thừa trêu cô bé – “Mọi người trong câu lạc bộ trượt ván có phải là đều sợ em không?”

Cố Miểu nhìn cậu một cái, cười cười không nói chuyện.

“Anh của em nói người em vốn cao, nói em ba tháng cao thêm 5cm, là thật sao?” – Tưởng Thừa lại hỏi – “Em bây giờ cao 1m50 sao?”

Cố Miểu nhẹ gật đầu.

“Nhìn không ra đó.” – Tưởng Thừa nói.

Cố Miểu hách một tiếng, đem bông gòn trong tay ném đi, đứng lên, sau đó đưa tay kéo cánh tay Tưởng Thừa kéo cậu đứng dậy, sau đó cùng cậu so chiều cao.

“1m50” – Tưởng Thừa cúi đầu nhìn ở đỉnh đầu cô bé, cười nói – “Cao đến ngực anh.”

Cố Miểu sau khi xử lý xong vết thương thì từ trong balo mang theo bên người rút ra một quyển sách bắt đầu xem.

Đây là quyển sách ảnh Cố Phi mua cho cô bé, chữ rất ít, đều là hình, Cố Miểu nhận biết được ít chữ, nhưng thật sự thích nhìn hoa, cho nên Cố Phi cách một khoảng thời gian sẽ mua cho cô bé một quyển.

Tưởng Thừa dựa vào sô pha nhìn cô bé, mấy năm nay Cố Miểu tiến bộ rất nhiều, sẽ không thét chói tai, có thể hiểu được ý tứ của người khác, cảm xúc biểu đạt cũng chầm chậm trở nên phong phú, sẽ khóc sẽ cười sẽ tức giận, mặc dù học chữ cái gì vẫn là rất chậm, nói chuyện cũng không có bao nhiêu thay đổi, nhưng đối với cô bé mà nói, đã là rất tốt.

Cố Phi năm trước đi tìm trên quảng trường nhìn thấy câu lạc bộ ván trượt kia, bên đó rất vui vẻ đồng ý cho Cố Miểu gia nhập.

So với trước kia cô bé lang thang không có mục tiêu cứ mờ mịt mà ở trên đường lao vùn vụt, giờ thì mỗi một lần nhảy lên đều tính toán một mục tiêu nhỏ, mục tiêu nhỏ của bản thân Cố Miểu.

Cố Phi không có yêu cầu gì đối với cô bé, có thể chậm rãi hoà nhập sinh hoạt với mọi người, có thể kết bạn là được rồi, còn những cái khác đều không có cưỡng cầu.

Thức ăn ngoài rất nhanh được đưa tới, Tưởng Thừa xuống lầu ôm mấy túi, cũng nặng lắm.

Vừa đi lên lầu chưa được hai bước, điện thoại di động vang lên, tưởng rằng Cố Phi gọi đến, kết quả phí đi nửa ngày đem hết đồ ăn chuyển sang một tay xách lên, lại lấy điện thoại ra xem xem, là Phan Trí.

“Ai” – Tưởng Thừa thở dài – “Cậu thật là biết chọn lúc gọi điện đó.”

“Ông nội của tôi ơi, tôi muốn chạy trốn” – Phan Trí nhanh chóng nói một chuỗi dài –“Cậu chuẩn bị kỹ càng chứa chấp tôi đi.”

“Làm sao vậy?” – Tưởng Thừa ngẩn người – “Đừng nói rằng cậu đang bị nhốt đấy?”

“Tôi là cho bọn họ một chút mặt mũi, tôi còn thực sự có thể bị nhốt được sao, muốn đi thì tuỳ tiện đi thôi” – Phan Trí nói – “Tôi thật sự là không chịu nổi, ngày mai tôi sẽ đi tìm cậu.”

“Từ từ” – Tưởng Thừa nói – “Cậu cứ vậy mà chạy đến đây, mẹ cậu không giết chết cậu sao?”

Phan Trí lúc trước lên đại học cũng không chút cân nhắc vấn đề chuyên ngành, học được quản lý báo trí, mà trong nhà cậu ta lại muốn cậu ta biên chế quản lý thư viện, việc này đối với ngày thường có thể không trốn học đều xem như biểu hiện hết sức tuyệt vời của Phan Trí mà nói, quả thực như muốn cái mạng của cậu ta.

“Giết chết thì giết chết đi” – Phan Trí nói – “Mẹ không giết chết tôi, thì những cái thứ sách đó không cần đến hai tháng tôi cũng chết rồi, tôi tới chỗ hiệu sách đều được, chờ bọn họ lửa giận tiêu tan, tôi lại trở lại về xin ít tiền mở tiệm sách... Những cái này tôi lại cùng cậu nói tỉ mỉ sau.”

“A” – Tưởng Thừa lên tiếng – “Vậy tôi đặt trước cho cậu một phòng nhỉ?”

“Cậu không cần phải để ý đến, tôi tự đặt” – Phan Trí nói – “Cậu mấy ngày này bớt thời gian theo giúp tôi nói chuyện một lát là được.”

“Ừm” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – “Nếu không... Tôi gọi điện nói chuyện với mẹ cậu được không?”

“Được đó, mẹ tôi vốn luôn nói tôi phải nhìn theo cậu mà học tập, cậu lại hiểu chuyện như vậy, mẹ tôi chắc chắn sẽ rất phấn khích đó” – Phan Trí thở dài – “Cậu chờ tôi đi, mời tôi ăn thịt nướng đi.”

“Được.” – Tưởng Thừa cười cười.

Tưởng Thừa đem đồ ăn để lên bày ra đĩa, đầy cả một bàn, bát đũa đều chuẩn bị xong, Cố Miểu vẫn luôn ngồi ở trên sô pha đọc sách nghiêng nghiêng đầu.

“Về.” – Cô bé nói, thanh âm so với ba, bốn năm trước mang theo chút khàn khàn, Cố Phi nói là thời kỳ vỡ giọng, còn tỏ vẻ rất hoài niệm trước kia giọng cô bé vừa ngọt ngào vừa mềm mại lúc gọi “Thừa ca”.

“Ừm, anh cũng nghe được tiếng xe máy” – Tưởng Thừa đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, dưới lầu Cố Phi mới vừa dừng xe tắt máy, cậu hướng mặt xuống huýt sáo – “Hôm nay anh của em đeo cà vạt đó, em qua đây nhìn xem, nhìn đặc biệt không giống người đứng đắn.”

Cố Phi tháo mũ bảo hiểm xuống rồi ngửa đầu lên nhìn một chút, hướng phía cậu phất phất tay, khoá kỹ xe chạy vào hành lang.

Cố Miểu không có hứng thú gì đối với anh của mình có đeo hay không đeo cà vạt, có giống hay không giống người đứng đắn, Cố Phi lúc mở cửa tiến vào, cô bé lập tức ngồi bên cạnh bàn, chờ lấy cơm ăn.

“Chỗ này xem ra chính là mua thức ăn từ bên ngoài đi.” – Cố Phi đem áo khoác cởi xuống, cười nói.

“Nhị Miểu em nhìn xem” – Tưởng Thừa chỉ vào Cố Phi – “Đồ vest, nhìn thấy chưa... Cà vạt của cậu đâu?”

“Tháo rồi, thắt lên khó chịu.” – Cố Phi vừa nói vừa chuẩn bị cởi áo vest xuống.

“Khoan” – Tưởng Thừa lấy điện thoại ra – “Tôi chụp một kiểu, loại trang phục này có chút quá hiếm thấy, bình thường đều mặc quần áo thể thao như thầy giáo thể dục vậy.”

“Đây cũng không phải đồ vest gì sang trọng” – Cố Phi nhìn cậu – “Đồng phục của trường học bên tôi, mỗi người một bộ.”

“So với quần áo thể thao của cậu thì đứng đắn hơn nhiều.” – Tưởng Thừa cười cười.

Cái này đích thực là đồng phục trường học của Cố Phi bọn họ, màu xanh đậm, chất liệu cũng được, nhưng kiểu dáng phong cách là như thế, bình thường cũng không có giáo viên nào mặc, nếu có trường hợp bắt buộc trong dịp gì đó, yêu cầu “Mặc trang phục chính thức” lúc đó mới sờ đến.

Đã nhiều năm rồi, cậu đối với Cố Phi vẫn là không nhìn ra “Quen thuộc” chỗ nào, vẫn là sẽ cảm thấy người này đẹp trai, vóc người đẹp, hôm nay nhìn được trong bộ dạng quần áo này, lúc Cố Phi mặc lên người, vẫn thật khiến Tưởng Thừa rung động.

Đây chính là yêu...

Tưởng Thừa vừa chụp ảnh vừa hát vang ở trong lòng.

Vào sinh nhật năm nay nhất định phải đưa Cố Phi đi may một bộ âu phục thật ngầu chỉnh chu, thật quá gợi cảm đi.

“Đã được chưa?” – Cố Phi hỏi.

“Ừm, thay quần áo rồi ăn cơm đi.” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi.

Cố Phi cởi áo khoác bộ đồ vest ra, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi về phía phòng ngủ, Tưởng Thừa lập tức đi vào theo, tựa ở bên tường tiếp tục nhìn Cố Phi.

Cố Phi khi cởi cúc áo sơ mi hay khi cởi áo phông lại là hai loại gợi cảm hoàn toàn khác biệt.

Một loại là đại bá vương trước xưởng thép.

Một loại là quái thú trong lốt người.

“Hôm nay mở đầu khoá như thế nào?” – Tay Tưởng Thừa ở trên lưng Cố Phi gãi nhẹ.

“Mệt muốn chết” – Cố Phi cởi áo sơ mi, vừa muốn nói chuyện, bên ngoài Cố Miểu đang gõ gõ bát, liền quay đầu – “Đã nói không được phép gõ bát! Không lễ phép!”

Cố Miểu cầm chiếc đũa nhìn cậu ấy.

“Em đói bụng thì ăn cơm trước đi” – Cố Phi nói – “Anh cùng Thừa ca nói chuyện.”

Cố Miểu gật gật đầu, lấy cơm cho mình rồi cúi đầu bắt đầu ăn.

“Căng thẳng sao?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Ừm” – Cố Phi mặc vào một cái áo phông – “Rất không được tự nhiên, tổ trưởng bên tôi nói là nhìn không thấy căng thẳng gì, nhưng tôi tự biết mình đang không được tự nhiên.”

“Lớp học có hiệu quả không?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Tạm được, hôm nay đám thiếu niên so với lần mở đầu khoá trước thì tốt hơn nhiều” – Cố Phi nói – “Vốn còn lo lắng bọn nó so với tôi còn căng thẳng hơn, kết quả là còn tốt chán.”

“Tôi thật muốn đi xem một chút cậu lên lớp thì như thế nào.” – Tưởng Thừa nói.

“Ngày mai cậu đến tôi cho xem trực tiếp luôn.” – Cố Phi cười.

“Tôi nói thật đó.” – Tưởng Thừa nói.

“Tôi cũng nói thật” – Cố Phi nói – “Cậu muốn nhìn, tôi liền cho cậu xem trực tiếp luôn.”

“Được” – Tưởng Thừa nở nụ cười – “Chà, làm sao lại có chút hưng phấn thế này?”

“Bởi vì cậu thật trẻ con đó mà.” – Cố Phi đi đến hôn hôn lên trán cậu.

Lúc hai người trở lại phòng khách ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, Cố Miểu đã ăn xong một chén cơm, đang lấy cơm ăn bát thứ hai.

“Ăn còn nhiều hơn ngày thường” – Tưởng Thừa nhìn cô bé – “Ăn còn hơn anh nữa, đừng thành cô gái thân hình béo béo nha, một trận này bỗng nhiên liền toàn thịt.”

“Cậu gần đây cũng không có việc gì thì chạy bộ tập thể dục đi” – Cố Phi vừa ăn vừa nói – “Cậu hiện giờ ăn cũng không ít, mà ngày nào cũng ở nhà ngủ, bảo đảm sau này thành heo thật sự là một chút cũng không nói sai đâu.”

“Tôi kỳ thật cũng chính là sau khi trở về mới biến thành heo, trước đó lúc ở trường học tôi vẫn trong trạng thái như chó vậy” – Tưởng Thừa uống một ngụm canh – “Tôi bay giờ nghĩ chó cũng có thể lập tức thành chó.”

“Trước thành heo một trận đi” – Cố Phi nói – “Sau đến lúc người ta khai giảng lại cảm thấy đau lòng.”

“Còn tạm được, tôi quen rồi” – Tưởng Thừa nói – “Tôi vừa nghĩ tới mấy tên cuồng học tập trong ký túc xá bên tôi, tôi liền trần đầy năng lượng... Đúng rồi, nói cho cậu nghe chuyện này.”

“Gì?” – Cố Phi lên tiếng.

“Phan Trí ngày mai đến đây.” – Tưởng Thừa nói.

“Cậu ta không phải đang bị người nhà cậu ta dùng dây xích làm từ hợp kim titan trói trong nhà vệ sinh sao?” – Cố Phi nói – “Vượt ngục được rồi sao?”

Tưởng Thừa cười nửa ngày: “Ừm, trốn ra được, bào ngày mai tới đây.”

“Muốn ở chỗ này sao?” – Cố Phi hỏi – “Tôi có thể về nhà ở.”

“Cậu ta thuê phòng” – Tưởng Thừa nói – “Cậu ta muốn mở một tiệm sách, cậu nói xem đáng tin cậy không.”

“Xem muốn làm như thế nào, có đặc điểm vẫn là đáng tin cậy được” – Cố Phi nói – “Phan Trí mặc dù đọc sách không được, chuyện khác vẫn là rất ổn mà.”

“Ừm, tôi cảm thấy, nếu có thể có một cuốn sách thú vị nào đó từ tiệm ‘Bất ngờ’ kia, khả năng cũng rất là được” – Tưởng Thừa nói – “Ngày mai sẽ nói với cậu ta, dù sao cậu ta cũng đi nhiều lần rồi.”

“So với số lần tôi đi còn nhiều hơn nữa.” – Cố Phi hách một tiếng.

Cái quán cà phê gọi là ‘Bất ngờ’ kia, bọn cậu hàng năm đều sẽ tìm ngày nghỉ cùng nhau đến một lần, nói là không cần kỷ niệm cái gì, nhưng vẫn là sẽ đem nơi đó là nơi chứa đựng hồi ức.

“Nghỉ hè khi dẫn Cố Miểu qua, cậu đơn giản cứ mỗi ngày ngâm mình trong cửa tiệm là được rồi” – Tưởng Thừa nói, nghĩ nghĩ đột nhiên cũng hách một tiếng – “Tôi nói cho cậu nghe chuyện này.”

“Sao?” – Cố Phi nhìn cậu.

“Phan Trí không có chuyện tự cô đơn một mình đến già đâu” – Tưởng Thừa nói – “Tôi cảm thấy...”

“Đây không phải là rất bình thường à, chú già đẹp trai ngồi uống cà phê, không phải đó vốn là phong cách của cậu ta à.” – Cố Phi cười.

“Không, mấu chốt là cậu ta không nói rõ với tôi hoàn toàn về điều gì cả, nếu như trước kia có phải lòng cô nào, cậu ta sẽ nói ‘vòng bạn bè vẫn còn đó’” – Tưởng Thừa thấp giọng nói – “Tôi cảm thấy... Cậu hiểu ý tôi không?”

“Hiểu” – Cố Phi gật gật đầu, cũng thấp giọng nói – “Phan Trí có thể muốn bị quản rồi?”

“Rất mong chờ đó.” – Tưởng Thừa vẻ mặt nghiêm túc.

“Cũng chờ mong đây.” – Cố Phi cũng rất nghiêm túc.

“Thật sự là muốn bị bắt lại rồi” – Tưởng Thừa tiếp tục làm vẻ mặt nghiêm túc – “Sắp chuẩn bị một đại lễ.”

“Khua chiêng gõ trống mang quà cho cậu ta nữa.” – Cố Phi gật đầu.

“Đưa cái gì được đây?” – Tưởng Thừa suy nghĩ.

“Khua chiêng gõ trống đều thường là đưa cờ thưởng đó.” – Cố Phi nói.

“Cờ thưởng chỉ có thể đưa cho người con gái đó” – Tưởng Thừa nói – “Viết bốn chữ ‘Vì dân trừ hại’.”

Cố Phi không thể ngừng cười được, Tưởng Thừa còn kiên trì giữ mặt nghiêm túc hơn nửa ngày mới mở miệng cười theo.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!